Tuổi thơ phong phú với những chiếc bánh dân gian mẹ làm nhớ hoài không quên
Những chiếc bánh làm bằng bột gạo dù mộc mạc nhưng ngon đến “thấu trời”.
Bánh bèo nhân thịt
Hầu hết đám trẻ quê nghèo chúng tôi không được tiếp xúc nhiều với chợ búa. Các loại bánh ở chợ cũng vì đó mà trở nên xa xỉ đối với chúng tôi.
Bánh cam, bánh cồng trông bắt mắt
Dựa vào chất liệu làm bánh, tuổi thơ của chúng tôi thích thú với bánh dừa, lá mơ hay lá dứa. Đó là sự kết hợp hài hòa giữa bột gạo với các loại lá hoặc nướt cốt của trái dừa dân dã thôn quê. Các loại bánh có tên gọi đi liền với chất liệu làm bánh thường kết hợp với nước cốt dừa là thức quà độc đáo, riêng biệt.
Tên gọi bánh lá mơ chỉ chất liệu làm bánh
Về hình dạng của bánh, dân quê có nhiều tên gọi có thể nói là “độc lạ”. Hẳn ai đã từng sống ở quê sẽ nhớ hoài lời rao: “Ai bánh cam, bánh cồng hôn?” Có thể các loại bánh trong lời rao ấy có hình dạng giống trái cam hay chiếc cồng nên đặt là bánh cam, bánh cồng. Bánh tai heo hay bánh quai chèo cũng là cách gọi độc đáo. Ở quê ai mà không biết đến tai heo hay quai chèo, vô cùng hấp dẫn đối với bọn trẻ. Chỉ cần nghe đến tên gọi thôi cũng thấy thèm rồi.
Tên gọi bánh tét chỉ về cách ăn bánh
Do cha mẹ bận việc đồng áng, nên cả năm lũ trẻ thời ấy ít khi được dắt ra chợ để mua quà vặt. Những lúc rảnh rỗi, mẹ thường tự tay chế biến các loại bánh cho chúng tôi ăn. Do không có nhiều thời gian, mẹ tôi chỉ nắn bột thành hình tròn rồi ép mỏng, thả vào nước sôi, chúng tôi gọi vui là bánh luộc để chỉ cách làm bánh. Đối với tôi, bánh bèo là tên gọi loại bánh mà mẹ vẫn hay làm. Theo như tôi được biết, bánh bèo nếu chế biến đúng chuẩn cũng rất kỳ công khi phải làm nhân bánh bằng đậu xanh. Mẹ tôi thì có cách biến tấu khác, không cần làm nhân, chỉ dùng cái khuôn rồi đổ bánh bèo, khi chín chấm với nước cốt dừa đã thắng đặc.
Bánh ú nước tro
Bánh bèo là tên gọi dùng để chỉ về thân phận của nó, thấp bé so với các loại bánh thông thường. Thế nhưng, đối với đám trẻ nghèo ngày ấy, các loại bánh đều rất ngon, chỉ bởi vì chúng tôi quá ít được tiếp xúc với các loại bánh như trẻ em bây giờ. Trong ký ức của mình, tôi vẫn nhớ như in các loại bánh với nhiều tên gọi thú vị mà mẹ đã từng làm cho chúng tôi ăn trong những năm tháng khốn khó ở quê. Thương lắm dáng mẹ tần tảo, dáng lom khom ngồi xay bột vào buổi sớm mai để chuẩn bị những chiếc bánh nhỏ cho các con mình thưởng thức. Cả đời mẹ vất vả, hy sinh vì chúng tôi chỉ mong sao các con ăn học nên người. Trải qua bao nhiêu cực nhọc, người mẹ tôi gầy rọp đi nhưng trong mẹ tình yêu thương dành cho các con vẫn đong đầy.
Bánh tằm mì đặc trưng miền Tây
Gói trọn tình yêu của mình vào từng chiếc bánh, mẹ tôi đã làm cho tuổi thơ của chúng tôi thêm phong phú với biết bao điều thú vị. Giờ đây khi nhắc lại mà thấy thương mẹ vô ngần. Một lần nọ tình cờ đi qua con phố, bất giác tôi thấy một người phụ nữ mặc áo bà ba tay bưng thúng bánh vang vọng lời rao: “Ai bánh bèo, bánh cúng, bánh cụt hôn?” Tiếng rao thân thương ấy như thúc giục tôi hãy quay về tiềm thức của mình nơi có mái nhà tranh cũng chiếc áo bà ba sờn vai của mẹ. Bánh trái hiện có bán rất nhiều nhưng muốn tìm lại những chiếc bánh dung dị ngày xưa quả là điều không dễ. Tay cầm chiếc bánh cụt nhỏ xinh, cắn một miếng đưa vào trong miệng mà tôi thấy nghẹn lòng. Nhớ quê hương và nhớ lắm dáng hình thân thương của mẹ năm nao!
Leave a Reply